loc 17:52 28 thg 6 2011 Rồi có một ngày, em sẽ xé lòng vì nhúng tuổi 20 mình trong Trịnh... Tôi thích em nghĩ theo cách nghĩ của Zen.Tôi từng gặp cậu ấy ,là ánh sáng ban ngày và tôi, nổi hoài nghi của bóng đêm. Tôi đi qua nhiều nốt, cung bâc thăng trầm bản nhạc đời. Tuổi 36, gần như chỉ còn vài câu cuối, hoặc là gắn với điệp khúc hay cố gắng hơn, kết tinh điều gì đó trước khi im lặng vĩnh viễn.Tôi không phải là nhà văn và em, không phải là một độc giả trung thành. Tôi thích em nghĩ theo cách nghĩ của Zen, dường như bản nhạc đời sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Có thể, em sẽ cay đắng với vài nốt trầm nhưng tôi tin ở tuổi em, đoạn intro là thăng hoa nhất. Vì thế, đừng trải lòng nữa Trả lời nhận xét này
tieumuoi 06:04 29 thg 6 2011 Cảm ơn anh Loc đã trải lòng anh " ko phải là nhà văn" nhưng anh viết hay thế này thì em " ko là độc giả trung thành" mới lạ anh hỉ Em đã đến với Trịnh từ cái tuổi 14-15 cơ ! Trịnh đã đồng hành cùng niềm vui, nỗi buồn, ru em vào giấc ngủ ...làm dịu những căng thẳng , mệt mỏi khi em làm bài...thế nên anh đừng lo ... iuuu lắm lắm ...khi " em sẽ xé lòng vì nhúng tuổi 20 mình trong Trịnh... Trong thế giới blog của em ,,,ko thể thiếu " ánh sáng ban ngày" và cả " nỗi hoài nghi của bóng đêm" anh ạ ! đó là 2 cái blog đầu tiên mà em đã đọc , đã ngẫm ...từng bài một ...để hiểu đời, đau đời...và càng thêm yêu cuộc đời...bởi có những con người, những tấm lòng rất đáng yêu, đáng quý anh đã và đang đi qua những cung bậc thăng trầm của bản nhạc đời ...và quý lắm đoạn điệp khúc...cô đọng mà kết tinh những gì tinh túy nhất ...đó anh
loc
Trả lờiXóa17:52 28 thg 6 2011
Rồi có một ngày, em sẽ xé lòng vì nhúng tuổi 20 mình trong Trịnh... Tôi thích em nghĩ theo cách nghĩ của Zen.Tôi từng gặp cậu ấy ,là ánh sáng ban ngày và tôi, nổi hoài nghi của bóng đêm. Tôi đi qua nhiều nốt, cung bâc thăng trầm bản nhạc đời. Tuổi 36, gần như chỉ còn vài câu cuối, hoặc là gắn với điệp khúc hay cố gắng hơn, kết tinh điều gì đó trước khi im lặng vĩnh viễn.Tôi không phải là nhà văn và em, không phải là một độc giả trung thành. Tôi thích em nghĩ theo cách nghĩ của Zen, dường như bản nhạc đời sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Có thể, em sẽ cay đắng với vài nốt trầm nhưng tôi tin ở tuổi em, đoạn intro là thăng hoa nhất. Vì thế, đừng trải lòng nữa
Trả lời nhận xét này
tieumuoi
06:04 29 thg 6 2011
Cảm ơn anh Loc đã trải lòng anh " ko phải là nhà văn" nhưng anh viết hay thế này thì em " ko là độc giả trung thành" mới lạ anh hỉ Em đã đến với Trịnh từ cái tuổi 14-15 cơ ! Trịnh đã đồng hành cùng niềm vui, nỗi buồn, ru em vào giấc ngủ ...làm dịu những căng thẳng , mệt mỏi khi em làm bài...thế nên anh đừng lo ... iuuu lắm lắm ...khi " em sẽ xé lòng vì nhúng tuổi 20 mình trong Trịnh... Trong thế giới blog của em ,,,ko thể thiếu " ánh sáng ban ngày" và cả " nỗi hoài nghi của bóng đêm" anh ạ ! đó là 2 cái blog đầu tiên mà em đã đọc , đã ngẫm ...từng bài một ...để hiểu đời, đau đời...và càng thêm yêu cuộc đời...bởi có những con người, những tấm lòng rất đáng yêu, đáng quý anh đã và đang đi qua những cung bậc thăng trầm của bản nhạc đời ...và quý lắm đoạn điệp khúc...cô đọng mà kết tinh những gì tinh túy nhất ...đó anh