" Bầu trời bên ngòai dần dần sáng . Đằng xa một tiếng quạ
kêu . trái đất vẫn tiếp tục quay chậm rãi. Nhưng bên kia những chi tiết ấy của
thực tại , có những giấc mơ . Và
mỗi người chúng ta đều đang sống trong giấc mơ của mình ."
" Cái mà ta gọi là bản
ngã hay ý thức là phần nổi
trên mặt nước của tảng băng : phần
quan trọng nhất vẫn chìm trong vùng bóng tối . Và đó chính là nguồn gốc những
hoang mang sâu sắc thường giày vò chúng ta ."
Văn của Haruki
Murakami đầy hấp dẫn đối với tôi bởi nó như đưa tôi vào một thế giới đầy
suy tư và trực cảm , một thế giới phong phú , phức tạp mà cũng vô cùng tinh
tế , kỳ diệu của nội tâm con người , của bản thân cuộc sống .
Đặc biệt hơn là
tư tưởng rất mới mẻ hiện đại của nhà văn , thể hiện tầm nhìn “ sâu” , nhìn “xa”
để khám phá thế giới vô cùng đa dạng , bí ẩn …mà khoa học đã trở nên bất
lực khi muốn lý giải !
Đọc Kafka bên bờ biển , tôi chợt nhớ đến phương pháp “ Tư
duy hệ thống” mà GS-TS khoa học Phan Đình Diệu có nói “ kết hợp tri thức khoa
học với những tri thức thu được bằng trực cảm , kinh nghiệm …” hay như Einstein
“ Cảm xúc đẹp nhất và sâu xa nhất của con người là cảm xúc trước sự huyền bí .
Chính cảm xúc này đã khiến khoa học chân chính nảy nở…”
“ không ai có thể giúp cậu . Đó là cái đặc biệt của Tình yêu , Kafka ạ . cậu là kẻ có được những
cảm giác tuyệt vời ấy , nhưng cậu phải một mình lặn lội qua đêm tối . Cả tinh
thần lẫn thể xác cậu phải chịu đựng điều đó . Hòan tòan đơn độc .”
“ Có một thế giới song hành với thế giới chúng ta và trong chừng
mực nào đó ta có thể bước qua thế giới ấy và trở về an tòan, nếu ta thận trọng
. Nhưng quá một điểm nào đó ta sẽ lạc vào một mê cung và không tìm thấy đường ra . cậu có
biết khởi thủy cái ý Mê cung ấy từ đâu ra khộng ?”
Tôi lắc đầu
“ Có lẽ từ những cư dân cổ xưa của miền Lưỡng Hà . họ moi ruột thú
vật – mình ngờ đôi khi cả ruột người nữa – và dựa vào những uốn khúc ngoằn
ngoèo ấy mà tiên đóan tương lai . Cho nên , nói tóm lại , Mê cung chính là ruột
, có nghĩa là , nguyên lý của
mê cung ở bên trong ta …”
Kafka
on the shore
Người dịch: Dương Tường
Kafka Tamura, mười lăm tuổi, bỏ trốn nhà ở Tokyo để thoát khỏi lời nguyền khủng khiếp mà
người cha đã giáng xuống đầu mình. Ở phía bên kia quần đảo, Nakata, một ông già
lẩm cẩm cũng quyết định dấn thân. Hai số phận đan xen vào nhau để trở thành một
tấm gương phản chiếu lẫn nhau. Trong khi đó, trên đường đi, thực tại xào xạc
lời thì thầm quyến rũ. Khu rừng đầy những người lính vừa thoát khỏi cuộc chiến
tranh vừa qua, cá mưa từ trên trời xuống và gái điếm trích dẫn Hegel. Kafka bên
bờ biển, câu chuyện hoang đường mở đầu thế kỷ XXI, cho chúng ta đắm chìm trong
một chuyến du hành đầy sóng gió đậm chất hiện đại và mơ mộng trong lòng Nhật
Bản đương đại.